Ta cùng huyện chủ bị sơn tặc bắt vào một ngôi miếu hoang.
Nghe nói đêm đó, toàn thành náo loạn truy tìm, Thái tử phát cuồng tìm kiếm người.
Khi trời tờ mờ sáng, Thái tử rốt cuộc dẫn người xông vào miếu, ôm lấy huyện chủ đã mất mà tìm lại, vừa hối hận vừa xin lỗi.
Phu quân ta đứng bên, an lòng nhìn cảnh tượng ấy, còn ta, vì một đêm hoảng sợ mà mất đi hài tử trong bụng.
Sau này, ta vô tình nghe được huyện chủ cảm kích phu quân:
"Nếu không nhờ huynh bày mưu vụ bắt cóc ấy, Thái tử đâu có nếm trải tư vị mất đi ta. Giờ đây, chàng đặc biệt trân quý ta, chỉ là không ngờ thê tử của huynh lại kinh hãi đến mức sảy thai."
Phu quân cười nhạt:
"Chẳng qua là tiện nội nhát gan vô dụng mà thôi. Ngày ấy bắt nàng ta theo chỉ để tránh Thái tử nghi ngờ, không ngờ nàng ta lại vô dụng đến thế, chỉ bị giam một đêm mà cũng làm rơi mất hài tử."
"Huyện chủ là phượng hoàng bay cao, nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có thể giúp huyện chủ trở thành Thái tử phi, đó là phúc phận của nàng ta."
Giữa cơn phẫn hận, ta bị từ bậc cao.
Lúc mở mắt ra, lại trở về đêm ta bị bắt cóc năm ấy!
Bình luận